Đức Phật Thích Ca dạy về ĐỊA NGỤC
QuẢ báo cho những kẻ ngu kia sau khi làm thân ác hành, sau khi làm khẩu ác hành, sau khi làm ý ác hành, khi thân hoại mạng chung, sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục..
Cõi địa ngục đầy đau khổ được Đức Phật ví dụ như tên trộm mỗi ngay bị đâm bằng 300 ngọn giáo, nhưng cảm thọ Khổ ưu ấy so sánh với khổ ưu ở Ðịa ngục không đáng kể gì, không bằng một phần ngàn vạn lần, không thể so sánh được.
Các người giữ địa ngục bắt người ấy chịu hình phạt gọi là năm cọc, họ lấy cọc sắt nung đỏ đóng vào bàn chân, bàn tay và giữa ngực
Các người giữ Ðịa ngục bắt người ấy nằm xuống và lấy búa chặt người ấy, dựng ngược người ấy chân phía trên, đầu phía dưới và lấy búa chặt người ấy, hoặc cột người ấy vào một chiếc xe, kéo người ấy chạy tới chạy lui trên đất được đốt cháy đỏ, cháy thành ngọn, cháy đỏ rực. Các người giữ Ðịa ngục đẩy người ấy lên kéo người ấy xuống trên một sườn núi đầy than hừng, cháy đỏ, cháy thành ngọn, cháy đỏ rực hoặc dựng ngược người ấy chân phía trên, đầu phía dưới và quăng người ấy vào một vạc dầu bằng đồng nung đỏ, cháy đỏ, cháy thành ngọn, cháy đỏ rực.
Người ấy bị nấu với bọt nước sôi sùng sục, khi thì nổi lên trên, khi thì chìm xuống đáy, khi thì trôi dạt ngang.
Người ấy ở đây thọ lãnh các cảm giác đau đớn, thống khổ, khốc liệt. Nhưng người ấy không có thể mệnh chung cho đến khi ác nghiệp của người ấy chưa được tiêu trừ.
Những người giữ Ðịa ngục quăng người ấy vào Ðại địa ngục
Trung bộ kinh. Kinh Hiền Ngu 129.
http://www.budsas.net/uni/u-kinh-trungbo/trung129.htm